Tại thành phố Trung Hải, trong một căn phòng trọ cũ kỹ gần Đại học Trung Hải.
Diệp Phong vừa ký xong hợp đồng thuê nhà, tiễn chủ nhà đi, trong đầu liền vang lên một âm thanh nhắc nhở.
"Chúc mừng túc chủ, đã liên kết với Hệ thống Tầm Bảo."
Cùng lúc đó, biểu tượng ứng dụng bản đồ trên điện thoại di động của Diệp Phong loé lên một luồng sáng trắng chói mắt rồi lập tức trở lại bình thường.
Tình huống gì đây?
Diệp Phong có chút ngỡ ngàng.
Hắn là người mê truyện mạng, thường xuyên đọc tiểu thuyết trên mạng nên tự nhiên biết hệ thống là trang bị cơ bản của nhân vật chính.
Hắn không hề bài xích hệ thống, ngược lại còn vô cùng mong đợi, chỉ là cảm thấy có chút không chân thực.
Không ngờ rằng, ngay lúc đầu óc hắn còn đang mông lung, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại xuất hiện lần nữa:
"Phát hiện 92 kg tiền tham ô."
"Hệ thống Tầm Bảo đang dẫn đường cho ngươi, bắt đầu dẫn đường đi bộ, mời đi về phía trước bên trái từ vị trí hiện tại, điểm đến cách sáu mét..."
Phía trước bên trái sáu mét?
Đó chẳng phải là phòng ngủ của mình sao!
Diệp Phong lộ vẻ mặt đầy kỳ quái, hệ thống không thể nhầm được chứ?
Phòng ngủ kia hắn đã xem qua lúc trước, bên trong ngoại trừ một chiếc giường thì không còn gì khác, làm gì có bảo tàng ở đó.
Nhưng vừa nghĩ đến 92 kg tiền tham ô mà hệ thống nói...
Dù sao cũng ngay tại phòng ngủ, qua xem thử cũng chẳng mất gì.
Thế là, Diệp Phong nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Trên đường đi, hắn cũng đang suy ngẫm về thông tin mà hệ thống đưa ra.
Nếu là tiền tham ô, lại còn nặng như vậy, thì chỉ có thể là tiền mặt.
Thông thường, tiền mặt bị giấu đi kiểu này đều là tiền giấy màu đỏ (tiền 100 tệ).
Một tờ tiền giấy màu đỏ nặng khoảng 1 gram, vậy 92 kg...
Đầu óc Diệp Phong nhanh chóng hoạt động, rất nhanh đã tính toán rõ ràng.
92 kg tiền giấy màu đỏ tương đương với tám trăm vạn tiền mặt.
Đúng tám trăm vạn!
Khi tính ra kết quả này, Diệp Phong cũng vừa đến cửa phòng ngủ.
Hắn bắt đầu quan sát căn phòng.
Từ vị trí này có thể thấy rất rõ, toàn bộ phòng ngủ chỉ có độc một chiếc giường, gầm giường trống không.
Đã như vậy...
Số tiền tham ô kia chỉ có thể giấu trong tường, hoặc là dưới sàn nhà.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong vội vàng đi tới một bức tường gõ thử.
Ngay lập tức, bức tường phát ra tiếng trầm đục.
Là tường đặc.
Chỗ này không có tiền.
Lắc đầu, Diệp Phong đổi chỗ khác gõ, vẫn là tường đặc.
Xem ra trong bức tường này không có gì.
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, vươn tay gõ thử lên một viên gạch lát sàn.
Hắn vốn định rằng, nếu sàn nhà cũng đặc, thì sẽ thử ba bức tường còn lại, không ngờ...
"Cốc cốc cốc..."
Âm thanh này...
Rỗng!
Trời đất!
Dưới sàn nhà thật sự rỗng!
Diệp Phong vô cùng kích động, lại đưa tay gõ lên viên gạch khác.
"Cốc cốc cốc..."
Cũng rỗng.
Lại gõ một viên khác.
"Cốc cốc cốc..."
Vẫn rỗng!
Chẳng mấy chốc, Diệp Phong đã gõ hết tất cả gạch lát sàn, kể cả khu vực dưới gầm giường, tất cả đều rỗng.
Bây giờ, hắn đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Hệ thống Tầm Bảo, điều duy nhất khiến hắn đau đầu là, làm thế nào để lấy số tiền mặt bên trong ra?
Đập thẳng ra ư?
Không được, lỡ như cách âm không tốt, hàng xóm khiếu nại làm phiền thì sao?
Hơn nữa, nếu phá hỏng sàn nhà, hắn cũng khó ăn nói với chủ nhà.
Chẳng lẽ chỉ có thể đứng nhìn khối tài sản lớn như vậy sao?
Không đúng!
Diệp Phong bỗng nhiên nhớ ra, dưới gầm giường có một viên gạch lát sàn bị lỏng.
Có lẽ có thể bắt đầu từ đó.
Cứ thử trước đã, nếu không được thì đành phải đập thôi. Còn chủ nhà nếu có hỏi...
Đến lúc đó hẵng hay!
Kéo giường ra sau, Diệp Phong ngồi xuống, dùng dao cạy dọc theo mép viên gạch lỏng kia...
Một lát sau, một bên viên gạch đã kênh lên rõ rệt.
Diệp Phong bỏ dao xuống, nắm lấy viên gạch kéo ra ngoài. Hầu như không tốn mấy sức, hắn đã nhấc được cả viên gạch lên.
Vậy mà được thật!
Diệp Phong mừng như điên, cẩn thận đặt viên gạch sang một bên rồi nhìn xuống dưới.
Bên dưới lớp gạch là một tấm vải nhựa màu đen.
Không chút do dự, Diệp Phong đưa tay xé tấm vải nhựa.
Rất nhanh, thứ được che bên dưới tấm vải nhựa lộ ra ——
Là tiền!
Toàn bộ đều là tiền giấy màu đỏ!
Được xếp vô cùng ngay ngắn trên mặt đất.
Nhìn những cọc tiền mặt kia, Diệp Phong vô cùng kích động, nhưng rất nhanh hắn đã trấn tĩnh lại.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà!
Cố nén sự kích động trong lòng, Diệp Phong tiếp tục cạy những viên gạch lát sàn khác.
Những viên gạch này đều dính vào lớp xi măng bên dưới, may mà lớp xi măng không quá dày, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể kéo bật gạch lên.
Một viên, hai viên...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ gạch lát sàn trong phòng ngủ đã bị Diệp Phong cạy lên và chuyển ra phòng khách.
Sau đó, hắn quay lại phòng ngủ, bắt đầu kéo tấm vải nhựa màu đen.
Khoảnh khắc tấm vải nhựa màu đen được kéo đi hoàn toàn, cả mặt sàn lộ ra một màu đỏ rực.
Toàn bộ sàn phòng ngủ đều được phủ kín bởi tiền giấy màu đỏ!
Phòng ngủ không lớn, chỉ chừng hơn mười mét vuông, từng cọc tiền giấy màu đỏ dày khoảng hai ba centimet được xếp nối tiếp nhau phủ kín mặt sàn.
Cảnh tượng đó quả thực quá hùng vĩ!
Đây là tám trăm vạn...
Diệp Phong ngơ ngác nhìn tiền mặt trước mặt, tim đập thình thịch.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy!
Dù đã biết trước nơi này cất giấu tám trăm vạn tiền mặt, nhưng đó dù sao cũng chỉ là con số, sự tác động không thể nào mãnh liệt bằng việc tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa, nhiều tiền như vậy đều là của hắn!
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: Phát tài rồi! Hắn phát tài thật rồi!